BÀI DỰ THI
Viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường.
Họ và tên: Bùi Thị Phíp
Chức vụ: Hiệu trưởng
Đợn vị công tác: Trường Tiểu học Vĩnh Phong- Tiền Phong
“Trường của em có hàng tre xanh
Cây rợp bóng mát cho đời yên lành
Thầy cô em đã dạy cho em
Yêu nước, yêu quê và yêu gia đinh”
Mỗi khi bài hát ấy vang lên, tôi lại nhớ da diết về ngôi trường xưa- trường cấp I, II Tiền Phong- nơi gắn bó với tuổi thơ tôi. Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu lại ùa về trong tôi
Những ngày đầu thơ bé, tôi học trường cấp I Tiền Phong. Tôi là cô bé nhút nhát. Bao bỡ ngỡ, e ngại khi đến môi trường mới: lạ thầy cô, bè bạn nhưng tôi đã nhanh chóng làm quen. Các thầy cô giáo ân cần, dạy dỗ chỉ bảo cho tôi . Tôi và lũ bạn khống còn sợ sệt mỗi buổi đến trường và rồi hào hứng với bài văn, phép toán. Tôi vẫn nhớ như in sự nghiêm khắc của thầy giáo Thuyết khi dạy tôi lớp 2 ở mái đình làng . Nhờ vậy, mấy bạn nam cùng lớp bớt nghịch dại hơn và chăm chỉ học hành hơn. Lớn lên, khi học lên lớp 3, chúng tôi đã vô cùng vui sướng khi học ngôi trường mới. Mài trường hiện đại đầu tiên tôi được học là ngôi trường cấp 1 nằm tại thôn An Lạc . Ngôi trường được xây trên một khu đất rộng gồm nhiều phòng học. Ngay từ những ngày đó, trường tôi đã là trường tiêu biểu. Cô giáo Đượm dạy tôi lớp 3, cô giáo Nhật dạy tôi lớp 4. Các cô giáo đều yêu thương học trò như con em của mình. Từng nét chữ, các cô sửa sai cho trò, từng câu văn hay các cô giáo hướng dẫn cho chúng tôi- những đứa trẻ non nớt ấy, vẫn in đậm trong trí nhớ của tôi. Tôi quên sao được những ngày khó khăn khi mà xin mẹ tiền mua mực nhưng vẫn ấp úng vì ngại tốn tiền của mẹ. Vậy mà cô giáo tôi- cô Thuý Yểng, cô Nhật đã mua cho học trò nữ chúng tôi những dây thun xanh đỏ thật đẹp để chúng tôi kết tóc. Những ánh mắt nghiêm khắc nhưng tràn đầy yêu thương của của cô giáo Thuý Yểng ngày ấy khiến tôi không bao giờ quên được. Ánh mắt ấy như luôn động viên, khích lệ tôi trên bước đường đời, Mỗi khi gắp khó khăn trong cuộc sống, tôi lại như thấy như cô giáo cũ của tôi đang nhìn tôi đầy khích lệ, để tôi vững bước tự tin vào chính bản thân mình.
Ngoài vòng tay chở che của mẹ cha, ở trường tôi vẫn được thầy cô yêu thương như thế. Lên cấp 2 rồi- Lại môi trường mới. Cô bé con hay lo hay nghĩ ngợi như tôi không khỏi rụt rè. Làm sao để thích ứng và học tốt đây. Khi ấy tôi là cô bé nhỏ con. Bé nhỏ nhất lớp nhưng các thầy cô đã cho tôi sự tự tin vào chính bản thân mình. Tôi không hề ngại ngần, không hề lo lắng và luôn mạnh dạn trong các hoạt động. Được bầu vào Ban chỉ huy Liên đội rồi làm Liên đội trưởng.Tham gia các hoạt động của đội, tự mình viết báo cáo của Liên đội. Tôi tự tin trong các hoạt động. Cô giáo Kền chủ nhiệm tôi lớp 5, rồi cô giáo Liên chủ nhiệm tôi lớp 6,7 các cô chẳng những truyền thụ tri thức những tinh hoa của thời đại cho chúng tôi mà cô còn truyền lửa yêu thương, nâng cánh ước mơ cho chúng tôi. Ngày ấy thật khó khăn, những đứa trẻ như chúng tôi sáng đi học, chiều về cắt cỏ, hái rau lợn, chân trần giữa ngày giá rét, thương mẹ cha vô bờ vì phải lo ngày vài bữa cơm cho đàn con thơ nên tối tối, tôi vẫn chăm chỉ học hành. Ngọn đèn dầu giữa đêm khuya tôi không dám vặn to, sợ tốn dầu của cha mẹ, phải dùng tờ giấy khum lại để đủ sáng. Tôi đã lớn lên như thế qua các bài giảng của thầy cô. Tôi tự hào về thầy giáo Tốt- Thầy giáo dạy Sử của chúng tôi – thầy giáo chiến sỹ. Những bài dạy sử của thầy giúp tôi hiểu lịch sử cha ông, khâm phục và tự hào và biết ơn sự hi sinh của các thế hệ ông cha. Mặc dù học tốt văn nhưng tôi yêu môn lịch sử từ lúc nào không hay. Tôi say sưa với các trận đánh thuộc đến từng câu chữ, từng bản đồ, sơ đồ các chiến dịch lớn. Có lẽ vì thầy giáo tôi là bộ đội phục viên- tôi khâm phục thầy và nhân cách của thầy đã khiến tôi say mê môn học. Tôi vẫn nhớ như in những tiết dạy toán của cô giáo chủ nhiệm của tôi- cô giáo Kền. Lần đầu tiên học môn hình học với các bài học về góc. Tôi đã thuộc làu quy tắc: “ hai góc đối đỉnh thì bằng nhau “vậy mà không thể chứng minh nổi. Trong khi đó mấy bạn trai lớp tôi thi nhoáy cái đã làm xong. Tôi đã lo lắng và có lúc bất lực…Thèm được như các bạn vô cùng: hiểu và làm được bài. Dù tôi chưa hiểu, cô cũng không la mắng tôi, không trách cứ tôi. Cô ân cần giảng giải cho chúng tôi, chờ đợi cho chúng tôi hiểu dần từng ngày từng ngày….Ngày qua ngày, tôi đã hiểu. Và cái hay, cái đẹp của môn toán ẩn chứa trong mỗi phép tình, con số, các hình khiến tôi thoả sức khám phá, tôi lại yêu nó từ bao giờ không biết.
Dưới mái trường yêu dấu ấy, tôi luôn khắc ghi hình ảnh đĩnh đạc chỉnh chu của thầy giáo Ngọc Quang- hiệu trưởng nhà trường. Dưới sự lãnh đạo của thầy, trường tôi thật đẹp với hành rào râm bụt cắt tỉa gọn gàng thẳng tắp. Các hoạt dạy tốt- học tốt luôn được thầy quan tâm. Thầy còn tổ chức ngày Hội khoẻ Phù đổng hoành tráng với các binh chủng khác nhau. Chúng tôi khi đó đã rất say sưa , tỉ mỉ để làm được chiếc mũ hải quân, làm mô hình pháo binh và rồi ai cũng hả hê sau buổi đồng diễn. Tôi mang theo những hình ảnh đầu tiên ấy cho đến tận bây giờ. Tôi không bao giờ quên cô giáo Tổng phụ trách cô giáo Phin- Người đã hướng dẫn tôi những ngày đầu khi tôi làm Liên đội trưởng. Tự cho tôi làm báo cáo, rồi sửa lại cho tôi. Những kiến thức đầu tiên của người làm công tác lãnh đạo tôi được cô giáo Tổng phụ trách hướng dẫn cho tôi khi đó để rồi khi trưởng thành, là hành trang giúp tôi bước vâo đời. Rồi cả các bài nói chuyện của thầy cô khiến chúng tôi tôi say mê khám phá. Thầy giáo Kế của chúng tôi nói cho chúng tôi về các nước bạn về thủ đô của các nước– nó khắc sâu trong tâm trí ngày thơ bé của chúng tôi. Tôi yêu thiết tha đất nước bé nhỏ xinh đẹp của mình qua từng lời kể của các thầy cô giáo.
Ngày tháng dần trôi, lớn lên, tôi hiểu hơn cuộc sống bên ngoài muôn màu và cũng muôn phần phức tạp. Rời mái trường yêu dấu, tôi không còn được các thầy cô chở che, bao bọc. Đôi lúc, tôi cũng chấp chới, chênh vênh, lo lắng. Những hoàng tử, cô tiên chỉ là trong truyện cổ tích. Bước đường phía trước phải tự mình làm chủ và tự bước tiếp. Và rồi những kiến thức của thầy cô giáo truyền đạt cho tôi, những bài học về cuộc sống, những gương sáng về nghị lực mà thầy cô đã dạy giúp tôi từng bước vững vàng. Tôi đã dần trưởng thành. Và niềm vui lớn nhất của tôi là trở thành cô giáo trường làng- Ngôi trường xưa thầy cô đã chắp cánh ước mơ cho tôi. Tôi lại có những bài giảng như thế với học trò của tôi: Những kỳ tài của Lý Thường Kiệt với bài tuyên ngôn Sông núi nước nam khiến quan thù khiếp đảm; với đôi giày bằng nệm rơm của nghĩa quân Quang Trung hành quân ngày đêm không nghỉ làm nên kì tích Đống Đa…với chiến công “ khoét núi ngủ hầm , mưa dầm cơm vắt” làm nên Điện Biên Phủ lẫy lừng, với chiến công bắn rơi pháo đài bay B 52 trên bầu trời Hà Nội ….Tôi lại truyền cho học trò của tôi lòng yêu nước, biết ơn các thế hệ cha ông đã đổ máu xương để đất nước nở hoa độc lập kết trái tự do. Tôi lại gieo niềm yêu thích các con số, các phép tính, cáí đẹp của hình học vào học trò của tôi. Tôi hướng cho các em thầy cái đẹp thiện lương, cái đẹp mĩ từ trong từng bài đọc. Tôi dạy các em yêu ông bà, cha mẹ, thầy cô- sống nhân ái chan hoà,…như các thầy cô giáo kính yêu của tôi đã truyền dạy cho tôi từ những ngày thơ bé
Sau gần năm mươi năm, trường cũ của tôi ngày ấy không còn. Trường tôi đã phát triên với sự đổi thay của quê hương đất nước. Bây giờ cả hai trường Tiểu học và Trung học cơ sở xã Tiền Phong đều là trường đạt Chuẩn quốc gia với đầy đủ tiện nghi hiện đại.Thầy cô giáo cũ của tôi đã nghỉ hưu, người còn, người đã đi xa mãi mãi…. Bao nỗi niềm dâng tràn tong tôi khí nghĩ về mái trường xưa dấu yêu- với các thầy cô giáo đáng kính của tôi- những người đã chắp cánh ước mơ cho tôi và các thế hệ học trò vững vàng bước vào đời. Cứ đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, những kỷ niệm dẹp đẽ về thầy cô giáo cũ và mái trường cấp I, II Tiền Phong lại ùa về. Thầy cô giáo ơi- Em luôn khắc ghi công ơn của các thầy cô giáo . Thầy cô luôn trong tâm trí của em- là một phần đẹp đẽ không bao giờ mờ phai trong tâm hồn em!
Vĩnh Bảo, ngày 20/11/2023
TÁC GIẢ
Bùi Thị Phíp