BÀI DỰ THI
VIẾT VỀ KỶ NIỆM SÂU SẮC VỀ THẦY CÔ, MÁI TRƯỜNG
Tác giả: Nguyễn Thị Thoa
Chức vụ: Giáo viên
Đơn vị: trường Tiểu học Vĩnh Phong- Tiền Phong
-----------------------------------------------------------------------------------------
Tôi vốn sinh ra và lớn lên trong gia đình nông dân nghèo khó nhưng lại có lòng hiếu học.Ngay từ tấm bé, các bạn trong xóm tôi đã bỏ học vì hoàn cảnh khó khăn thì tôi vẫn lặn lội một mình đi bộ đến trường.Bố mẹ luôn động viên tôi trong những năm tháng đầy khó khăn đó.Không hiểu có phải vì quá thần tượng thầy cô của mình hay không mà ngay từ tấm bé tôi đã có ước mơ trở thành cô giáo. Mẹ nói: “Nghề giáo viên vất vả lắm con ạ. Đồng lương lại được chẳng đáng bao nhiêu.”Ấy vậy mà tôi vẫn không từ bỏ đam mê. Ngày tốt nghiệp cấp 3 tôi đăng kí luôn vào trường Đại học Hải Phòng khoa Sư phạm Tiểu học. Ngày cầm tờ giấy gọi nhập học, tôi đã òa khóc vì sung sướng.
Sau 5 năm nỗ lực phấn đấu học tập, tôi đã có tấm bằng cử nhân đại học loại khá.Về quê, tôi đã được tuyển chọn vào biên chế ngay.Tuy trường ở cách xa nhà gần chục cây số, ngày ngày phải đạp xe đến trường mà tôi vẫn thấy hạnh phúc vô bờ. Buổi trưa, cô trò cùng nhau quây quần ăn cơm trong gian bếp của trường, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Ăn xong lại thi nhau rửa bát, rồi lăn ra chiếu ngủ ngon lành, chờ đến chiều học tiếp.Những hôm trời nắng ráo thì còn đỡ,còn những hôm trời mưa giá rét, đường lầy lội, một mình tôi đạp xe trên con đường đất nhão nhoét mà thấy nản lòng.Lúc này tôi lại nhớ đến lời mẹ nói ngày nào.Giá mà ngày đó tôi nghe lời mẹ, thi vào trường kinh tế thì có lẽ bây giờ không vất vả đến thế.Nhưng khi đến trường , vừa đến cổng, đám học trò nhỏ xíu của tôi đã chạy ra cổng reo lên: “Cô đến rồi! Cô đến rồi!” làm lòng tôi lại trở nên xao xuyến.Trẻ tiểu học là thế đấy.Chúng yêu cô như chính mẹ của mình vậy.Sau mỗi giờ học cả đám tíu tít vây quanh cô.Đứa khoe hôm qua mẹ em đẻ em bé, đứa nói nhà em có rất nhiều trứng vịt, cô có ăn không?Có bao nhiêu thứ trên trời dưới đất chúng đều mang đến lớp khoe với cô hết .Nhiều khi xuống văn phòng chúng tôi kể cho nhau nghe mà cười đến chảy cả nước mắt.Cũng chính vì sự ngây thơ cùng với tình yêu thương của các em dành cho tôi mà tôi muốn bám trường bám lớp.
Sau 5 năm công tác xa nhà, tôi được điều động về công tác ở trường ngay trong địa bàn xã.Ngày nghe tin tôi sẽ chuyển đi, phụ huynh và học sinh đã kéo đến trường chia tay tôi.Học sinh và cô ôm nhau khóc thút thít.Tôi không nỡ xa các em học sinh của tôi, càng không muốn bỏ lại đồng nghiệp để trở về quê hương.Nhưng vì hoàn cảnh gia đình, tôi phải chuyển về gần để tiện lo bề chăm sóc chồng con lúc ốm.
Đến nay dù đã rời xa mái trường Cao Minh hơn chục năm nhưng tất cả những hình ảnh về ngày đầu tiên nhận trường và buổi chia tay ngày đó vẫn mãi in đậm trong tâm trí tôi.Mỗi lần nhớ lại lòng tôi lại dấy lên một cảm xúc bồi hồi khó tả.
Yêu và nhớ lắm mái Trường Tiểu học Cao Minh!
Vĩnh Phong , ngày 14/11/2023
Tác giả
Nguyễn Thị Thoa